Cô Chị Họ Vú Bự Lồn Nhiều Nước Không Lông Rên Dâm Đãng

Tôi đã thử rất nhiều thứ khác nhau để xem liệu bằng cách nào đó tôi có thể thoát khỏi cái lồng này hay không. Tôi cố gắng thò tay qua vết nứt trên hàng rào nhà kho, cố gắng dùng thân mình đẩy cửa mở ra. Nhưng nó không di chuyển. Tôi đã khóc buồn bã. Nó hát rất lâu, chưa kịp biết thì đã khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Trước khi tôi kịp nhận ra thì mặt trời đã lặn và ngoài cửa sổ tối đen như mực. Tôi hơi sợ và lại khóc. Tôi nghĩ anh ấy đã khóc một lúc. Sau đó tôi nghe thấy tiếng khóa cửa trước. Khi cửa mở, Diệp Phương Nhung đã đứng đó. “Em về rồi” tôi nói với Diệp Phương Nhung. Diệp Phương Nhung đặt túi xách xuống rồi tiến ngay đến bên cạnh tôi. Tôi hét lên một lần nữa để đưa anh ta ra ngoài. Tôi hét lên dữ dội. Âm thanh lớn đến mức có thể nghe thấy ở bên ngoài. “Được rồi nhóc, bây giờ để anh đưa em ra ngoài…” Nói rồi anh mở cửa lồng ra. Tôi đã nhanh chóng ra khỏi lồng. Sau khi rời đi, tôi chạy quanh phòng. Sau đó anh chạy đến bên vai Diệp Phương Nhung và trèo lên vai cô. Đây là điều Diệp Phương Nhung đã nói với tôi. “Em không ghét cái chuồng đó sao, bé cưng?” “Nhưng em phải ở nhà khi có anh.” Diệp Phương Nhung có vẻ hơi bối rối.

Cô Chị Họ Vú Bự Lồn Nhiều Nước Không Lông Rên Dâm Đãng
Cô Chị Họ Vú Bự Lồn Nhiều Nước Không Lông Rên Dâm Đãng
Đã Thêm: 30/07/2024